Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Gặp Anh Trong Chiều Mưa


Phan_2

– Cậu dám đi nói xấu về tôi với người khác như thế à? – tôi lườm hắn.

– Sao cậu biết là tôi nói xấu? Có tật giật mình hả? – hắn đắc trí.

– Không nói nhiều nữa. Bây giờ chở tôi về. Chấm hết.

Ở lại đây nữa là coi như mất hết hình tượng thục nữ rồi còn gì. Cái tên đáng ghét. Tôi mỉm cười chào anh rồi lôi tên kia đi. Thật mất mặt mà.

Tôi ngồi đằng sau che ô cho cả hai, mưa cũng ngớt dần. Ngẫm thấy cảnh này cũng lãn mạn đấy chứ. Đi đường khối đứa nhìn tôi gato. Cơ mà chỉ cần tên này mở mồm thì hotboy sẽ thành hotdog. Sao mọi người chỉ nhìn bề ngoài thôi vậy? Vẫn tức hắn nên tôi cũng chẳng thèm nói năng gì. Bỗng tên đó chợt hỏi:

– Cậu thích anh tôi hả?

– …ừm…chút chút – có hơi bất ngờ nhưng tôi cũng thừa nhận luôn.

– Cậu không có cửa đâu.

– CÓ CẦN PHŨ THẾ KHÔNG??? – chị là chị hơi bị bức xúc rồi nha.

– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. – tên này lợi dụng trả thù tôi đây mà.

Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ. Ta khinh mấy tên nhỏ mọn như nhà ngươi. Đã được sủng ân hầu hạ bổn cung mà còn lắm chuyện. Đúng là cái đồ không biết điều.

Chương 4: Phù thuỷ cao tay

Hôm nay vì vẫn tức cái tên kia nên tôi đi xe bus để hắn leo cây cho bõ ghét. Đang ngồi trên xe bus thấy tên kia gọi điện tôi cũng chẳng thèm nghe luôn. Trống vào lớp mà vẫn chưa thấy hắn đến lớp. Chắc lại đi học muộn. Hay là tại chờ tôi? Có chút day dứt lương tâm. Hôm nay Hoàng Vũ nghỉ học. Thấy lớp trưởng bảo cậu ta xin nghỉ ốm. Tan học, tôi gọi điện cho cậu ta:

– Alo.

– Vẫn chưa chết à?

– Tôi mà chết thì cũng kéo cậu chết chung. – nghe giọng hắn thì còn khỏe chán, có khi giả ốm để nghỉ học cũng nên.

– Có cần tôi đến thăm không?

– Khỏi cần. Cũng nhờ phúc của cậu mà tôi mới bị thế này. Nhìn thấy cậu có khi tôi ốm nặng hơn cũng nên.

– Đừng có ngậm máu phun người. Ta đâu có làm gì nhà ngươi.

– Không phải vì mang ô cho cậu thì tôi đâu có dính mưa?

– Tôi đâu cố ý đâu. Tôi đến thăm cậu nhá!

– Thăm tôi hay thăm anh tôi?

– Người ta đã có lòng tốt rồi mà còn…hic hic…

– Thôi đi. Không cần phải giở trò. Anh trai tôi chiều mới có ở nhà.

– Vậy chiều tôi qua. Nhá! nhá!

– Tùy cậu. Lát tôi nhắn địa chỉ cho.

Hà hà… Tên này hôm nay cũng tốt bụng ghê ý. Chiều, tôi đến nhà hắn. Nhà hắn cách nhà tôi cũng không xa lắm. Tôi bấm chuông, một chị ra mở cửa:

– Em là bạn Hoàng Vũ. Cậu ấy có nhà chứ ạ?

– Cậu ấy ở trong nhà. Em vào đi.

Tôi vào nhà thấy Hoàng Dương và hai người trung tuổi, chắc là bố mẹ anh. Tôi lễ phép:

– Cháu chào hai bác. Em chào anh.

– Chào cháu. – Hai bác có vẻ thân thiện.

– Băng Di! Em đến thăm Vũ à? – nói rồi anh quay sang hai bác – Bố mẹ, đây là bạn cùng lớp với Vũ nhà mình.

– Vũ ở lớp thế nào cháu? – bác gái hỏi.

Nhận thấy đây là một cơ hội trả thù tốt nên tôi đâu thể bỏ lỡ.

– Vũ hay đi học muộn lắm ạ. Cô Kim…ưm…- tôi chưa nói xong đã bị hắn bịt miệng. Xuất quỉ nhập thần vừa thôi chứ, làm người khác hết hồn.

– Bố mẹ đừng để ý. Băng Di là người thích đùa mà, phải không anh Dương? – Hắn lôi tôi lên phòng mà mọi người cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Chẳng ai cứu tôi là sao??? Nhỡ hắn giết người bịt đầu mối rồi phi tang xác thì sao???? Hoàng tử của tôi!! Tôi muốn ở với hoàng tử cơ.

– Buông ra!!!

– Cậu nói linh tinh cái quái gì thế? – hắn có vẻ tức giận.

– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Có gì sai? – tôi vẫn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội.

– Biết ngay là cậu đến để hại tôi rồi mà.

– Là một người bạn của cậu, tôi không thể để cậu ngày một sa ngã vào cạm bẫy của xã hội. Lương tâm của tôi sẽ bị cắn dứt nói cứ bỏ mặc cậu như vậy. – tôi giả vờ sụt sịt đưa tay chấm nước mắt.

– Lại gì nữa? Thôi đi hộ tôi cái. Mỗi mấy vụ đi học muộn, mất trật tự,…gì gì đó mà cậu cứ làm như tôi chích hút ma túy không bằng.

– Ồ. Cậu tự khai nhá!! Chết! Chết! Tôi không ngờ cậu lại là con người như thế! Tôi thật thất vọng về cậu – tôi tiếp tục vở kịch “người bạn tốt”.

– Thôi. Đừng có đùa nữa. Cậu hợp với vai mụ gì ghẻ hơn là Tấm đấy.

– Shi!!! Ô này, trả. Vở này, chép bài xong mai mang trả tôi. Còn cái này. – Đưa vở cho hắn xong tôi đưa cho hắn một hộp quà.

– Định tỏ tình à? Hơ..

Tôi đập vào đầu hắn một nhát cho hắn bớt mơ tưởng hão huyền.

– A! Đau.

– Cho cậu bớt ảo đi! Của một bạn nam chuyên Trung bị hâm mộ nhan sắc cậu quá ý mà.

– Cái gì cơ??? – nhìn hắn có vẻ bị sốc.

– Bạn ý còn hỏi tôi địa chỉ nhà cậu để đến thăm nhưng mà lúc đấy tôi không biết nên may cho cậu đấy. – cuối cùng tôi cũng trả đũa được tên này. Haha..

– Cho cậu luôn đấy – tôi có thể tưởng tượng được cảm xúc của hắn lúc này. Tội nghiệp. Chẹp chẹp.

– Thật?

– … – hắn gật đầu chắc nịch.

– Thank youuu – tôi đi về không quên ngoái lại cửa – Thực ra là của 1 bạn nữ đấy – nói xong tôi chạy biến. Ngu gì ở lại bị “đòi quà”. Tôi vẫn kịp nghe tiếng hét từ phòng hắn. Tức lắm hả? Làm gì được chị nào? Bóc quà, ôi chocolate!!! Chị yêu em nhiều lắm. Phải ăn hết trước khi về nhà mới được, không thằng Gia Bảo lại xí xớn ăn hôi.

Thằng em tôi có vẻ vẫn bất mãn vụ rửa bát một tháng. Nhìn cái mặt hằm hằm của nó là nuốt không trôi cơm rồi.

– Mẹ ơi! Dạo này con thấy có anh nào hay đưa đón chị Di nhà mình ý. – tôi suýt mắc nghẹn. Biết ngay mà, thằng quỷ đấy đâu dễ dàng để tôi yên.

– Vậy à? Cuối cùng Di nhà mình cũng hết ế rồi hả? – mẹ nhìn tôi cười cười. Tôi cảm giác cứ như là mẹ cười đểu tôi vậy ý.

– Đâu ạ! Ôsin của con đấy!

– Lại còn có chàng nguyện làm ô sin của con cơ à? – mẹ vẫn không buông tha cho tôi.

– Cái anh đấy nhìn trông cũng được, gần đẹp trai bằng con. Cơ mà thích chị Di nhà mình thì chắc là thần kinh có vấn đề mẹ ạ. – thằng Bảo vênh mặt nhìn tôi. Nhìn mặt nó là tôi chỉ muốn tát cho nó vài nhát. Vênh váo với chị mày á? Có ngày húp cháo nha em. Đã đến lúc tôi sử dụng chiêu bài bí mật:

– Em trai à! Bớt nhảm đi! Chị thấy cưng mới lớp 7 mà đã bùng học rồi hẹn hò yêu đương vớ vẩn rồi. Học hành thì… Haiz…Buồn lắm… Thấy bảo em mới chính thức quen bạn gái thứ 12?? – biết sự lợi hại của chị chưa em? Lần sau hết nhờn nhá! Mình phục mình quá đi thôi. Haha.

– Sao chị nghe lén em nói chuyện điện thoại? – thằng này giận quá mất khôn hay sao ý. Ngu thật, có cần phải nhận tội luôn thế không?

– Em nói gì vậy? Sao lại có thể nghĩ chị là người như thế? Chẳng qua là hôm qua đi qua phòng em thì nghe thấy em đang khoe chiến tích với bằng hữu. Em nói hơi to nên chị vô tình nghe thấy thôi mà! – cái giọng điệu giả tạo của tôi khiến tôi còn phải nổi da gà.

– Gia Bảo. Bạn gái thứ 12 là sao đây? Tình sử vẻ vang quá nhỉ? Học không lo suốt ngày yêu đương nhăng nhít thế hả? – mẹ nghiêm giọng mắng nó mà tôi thấy hả hê quá đi.

– Sao chị Di thì mẹ không nói. – thằng này vẫn còn cố cãi.

– Mới có lớp 7 mà yêu đương cái gì? Con học giỏi như chị Di đi rồi muốn làm gì thì làm. – haha mẹ quả là chí lý. Tôi và nó sao có thể cùng đẳng cấp?

Đáng đời con cáo gian ác. Băng Di này đâu thể để thằng oắt kia chơi xỏ chứ.

Chương 5: Có những thứ không phải nắng mà vẫn ấm.

Hôm nay Hoàng Vũ vẫn đón tôi đi học như thường lệ. Tôi lê dép dưới đường cho mòn dép. Khổ, bị rảnh ý mà.

– Đừng có thế nữa. Cậu bị thừa năng lượng à?

– Người chân dài nó thế.

– Cậu bảo gì cơ? Haha… Thấp hơn tôi đến 10 phân mà còn tự hào về chiều cao à?

– Con gái thế là được rồi. Cao quá khó lấy chồng. Shii.

– Tên nào mà dám lấy cậu. Để về cậu đè đầu cưỡi cổ à?

– Bớt nhảm đi. Cuối giờ ở lại trực nhật cho cháu họ 27 đời của bạn thân của mẹ tôi.

– Lại nữa. Ở nhà tôi còn chưa bao giờ quét nhà nữa đấy!

– Kệ cậu chứ! Who care??

Tên láo xược bất hiếu này. Gì mà từ bé đến giờ chưa bao giờ quét nhà? Tôi phải thay bố mẹ hắn trừng trị hắn ta mới được. Mà tên này cũng đào hoa gớm. Hôm qua vừa có đứa tặng quà, hôm nay lại có đứa lân la tôi moi thông tin từ hắn:

– Chào cậu! Tớ là Vy học 10 sử.

– Chào cậu – tôi cũng cười đáp. Tính tôi vốn hay đề phòng kẻ xấu. Tự dưng lân la làm quen là phải cẩn thận. Có ý đồ là cái chắc.

– Cậu có vẻ thân với Hoàng Vũ, cậu có biết bạn ấy thích mẫu con gái như thế nào không? – chắc thấy tôi có vẻ e dè nên cô bạn cũng thẳng thắn vào vấn đề chính. Cũng bạo dạn gớm.

– Tớ làm sao biết được.

– Cậu là chị họ mà không biết sao?

– Chị họ? – gì chứ? Nhìn tôi giống chị hắn lắm sao? Khuôn mặt baby cute này mà nhìn già thế á?

– Hôm trước tớ thấy cậu xưng chị với bạn ấy mà. Không phải sao? – cô bạn có vẻ ngạc nhiên. Tôi có thói quen hay xưng chị nên chắc nhiều người tưởng tôi là chị hắn. Không sao. Thực ra thì đây cũng là một cơ hội tốt… Hoàng Vũ, chị họ này phải dạy dỗ ngươi một chút thì nhà ngươi mới nên người chứ trước giờ là khỉ lai tinh tinh là bổn cung ngứa mắt lắm rồi. haha…

– À, tớ chỉ ngạc nhiên là vì sao cậu biết thôi ý mà. Có điều…. – tôi ngập ngừng cố tỏ vẻ bí hiểm.

– Điều gì?

– Tớ không chắc là Vũ sẽ thích cậu.

– Tại sao?

– …Vũ…không thích con gái.

– Hả??? – cô bạn trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin.

– Ừm… Thực ra, từ bé Vũ đã thích con trai, thích mặc váy và chơi búp bê. Bây giờ, giới tính thứ ba cũng chẳng phải vấn đề to tát gì. Là chị nó tớ cũng mong nó có thể sống thật với chính mình. Nhưng mà bây giờ nó muốn thử yêu con gái để xem có thể thay đổi được không. Cậu biết rồi đấy, đâu thể nói thay đổi là thay đổi được. Nhưng mà nếu cậu muốn tớ sẽ giúp. Tớ phải nói trước kẻo sau này cậu lại trách tớ. – khỏi nói, cô bạn ấy cứ há hốc mồm nhìn tôi chốc lại liếc liếc. Tôi nói xong thì cũng quay mặt đi thật nhanh. Chắc sợ hết hồn vía luôn rồi.

– PHẠM…BĂNG…DI!!!!

Tôi giật mình quay lại thấy Hoàng Vũ đang mặt đỏ bừng, đầu bốc khói. Không phải chứ! Sao cứ khi nào nói xấu là cậu ta lại xuất hiện thế? Chưa chết đã thiêng. Phải bình tĩnh, giả nai là nghề của tôi rồi.

– Hì hì! Chào cậu! Sao cậu lại ở đây? Cô Kim nhờ tôi chút việc ở đây, gặp bạn cũ nên tôi nói chuyện một lát. Thật trùng hợp! Thôi, cậu có việc thì cứ đi đi, tôi lên lớp trước. Bye bye.

Nói xong tôi chạy biến luôn. Có ngu mới ở lại. Cậu ta sẽ giết tôi mất.

– Thưa cô em vào lớp. – một lúc sau tên Vũ mới vào lớp. Không có việc gì phải lo lắng cả. Tôi là ai cơ chứ? Sao phải mà sợ. Hít thở sâu…

– Hì! Cậu đi lâu thế? Cô giảng kiến thức mới đấy! Cậu về đọc lại kỹ, có gì không hiểu có thể hỏi tôi. – kiến thức mới? có gì không hiểu thì hỏi? ngớ ngẩn hết sức. Sản xuất giống cây trồng của môn công nghệ… Mà kệ chứ? Chẳng phải học sinh phải học toàn diện sao? Không được coi thường những môn phụ.

– Cậu được lắm. – hắn nghiến răng ken két.

– Đừng làm thế mà chết mấy bé sâu, tội nghiệp. – Cái tật nói xoáy của tôi cứ như phản xạ vô điều kiện ý. Tôi vội đưa tay bịt mồm mình. Lại đổ dầu vào lửa rồi. Ngu quá đi mất.

– …Cậu… bảo gì cơ? – Cậu ta hít thở sâu rồi nói. Chắc sợ bị quá khích như lần trước nên cậu ta đang cố kiềm chế. Tôi cảm tưởng như là cậu ta sắp đứt mạch máu não đến nơi luôn rồi.

– Gì mà căng. Tôi chỉ đùa chút thôi mà.

– Chỉ đùa một chút? Vui nhỉ???

– Hai em kia! Đứng dậy, ra ngoài. Đừng có coi thường bộ môn phụ, gây mất trật tự trong lớp. – tiếng cô giáo có vẻ tức giận.

Giờ thì nhục mặt chưa? Bị ra khỏi lớp, cũng may ra ngoài vẫn còn có đôi có cặp cho đỡ bơ vơ. Mẹ tôi mà biết vụ này chắc chết quá. Hic.

– Mỗi thế thôi mà cũng bắt ra ngoài – tên Vũ làu bàu.

– Phải đấy! Bọn mình cũng có nói to lắm đâu. Cô này tai thính thật.

– Khó tính nên ế chồng là phải. – tôi phì cười trước câu nói của cậu ta. Giờ mới thấm câu: “Cách tốt nhất để trở nên thân thiết là cùng nói xấu một người khác”.

– Nè! Tôi xin lỗi vụ lúc nãy nhá! – lúc này là tôi thật lòng đấy. Không thể tin được. Nhưng tự nhiên thấy hắn đỡ đáng ghét.

– … – hắn im im quay mặt đi. Lại boy sang chảnh rồi.

– Đi mà!!!! Mà tôi làm thế cậu cũng đỡ một cái đuôi còn gì?

– Sao, Cậu ghen à? – hắn cười nhếch mép. Nụ cười đểu giả.

– Ai thèm!!! Cậu bị ảo tưởng sức hút à??.

– Cậu mới là cái đuôi dài nhất đấy – hắn lẩm bẩm rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy.

– Ý gì đấy??? – tôi bặm môi.

– Không có gì… Cho này. – Cậu ta thả vào tay tôi mấy viên kẹo Alpenliebe vị dâu.

– Có độc không đấy? – tôi ngờ vực. Tên này đâu phải người tử tế gì?

– Cậu nghĩ tôi bị rảnh à? Không ăn thì trả đây.

Tôi cũng chẳng ngu gì mà kẹo dâng tận miệng rồi còn trả lại. Bóc viên kẹo ra ngậm. Bỗng thấy vui vui. Tôi và cậu ta cứ đứng như thế chẳng ai nói với ai câu nào. Không gian im ắng chỉ có tiếng giảng đều đều từ các lớp học. Nắng thật ấm áp. Nhưng có những thứ không phải nắng mà vẫn ấm.

Chương 6: Scandal

Đang say giấc nồng thì điện thoại reo. Không biết tên điên nào lại cả gan phá đám giấc ngủ trưa kiêm ngủ chiều của tôi.

– Alo – tôi chẳng thèm nhìn xem ai gọi, trả lời điện thoại với cái giọng ngái ngủ.

– Giờ này mà còn ngủ được à? Lên facebook xem cậu đã gây ra việc gì!

Cái tên đáng ghét Hoàng Vũ này. Sau khi xổ một tràng thì cúp máy luôn. Đồ thần kinh. Từ khi nghe thấy cái chất giọng oang oác như vịt đực của cậu ta thì tôi tỉnh cả ngủ. Lọ mọ vào facebook xem xem cái chuyện động trời mà cái tên kia nói là gì. Đập vào mắt tôi ở trang chủ là…

Moon Confession:

#6341: Thật không ngờ Hoàng Vũ 10 toán là dân gay nha. Hôm nay nghe tụi nó kể mình còn tưởng tin vịt. Nhưng thấy bảo chính chị họ cậu ta đã khẳng định như vậy. Thật ra mình cũng thích cậu ta nhưng mà rất tiêc “em và anh ở hai thế giới”. Thời nay trai đẹp đã hiếm, chúng nó lại còn yêu nhau T_T

356 likes và 482 comment. Giờ thì đã hiểu tại sao, chẳng trách. Có khi mai cậu ta sẽ được gắn với cái tên Vũ gay cũng nên. Không biết lúc đấy nhìn mặt cậu ta trông như thế nào nhỉ? Trí tưởng tượng phong phú của tôi dư sức để tưởng tượng ra. Mà cũng tại cậu ta mà tôi mất đi giấc ngủ vàng ngọc. Bây giờ thì làm gì nhỉ? Hay là… Hà hà hà…

Vụ cá cược chỉ có thời hạn hết ngày mai, tôi phải lợi dụng để hành hạ tên đó mới được. Nói là làm, tôi gọi điện cho hắn đến đón. Hắn vẫn có vẻ tức cái vụ confession kia nhưng mà cá cược là cá cược. Chờ 15′ thì hắn đến cổng, trưng ra cái bản mặt khó ưa tỏ vẻ lạnh lùng boy.

– Vẫn giận à?

-….

– Sáng nay tôi xin lỗi rồi cơ mà?

-….

– Việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi mà! Cười cái coi. Cậu cười nhìn đẹp trai hơn đấy! Thật! – tôi gật gật khẳng định chắc nịch. Sắp mắc bẫy rồi em ơi.

– Lằng nhằng quá đấy! Lên xe – á à, lại còn dám ra lệnh cho chị nữa hả. Đợi đấy! – Đi đâu?

– Hà Nội 36 phố phường.

– Gì cơ?? Là sao?

– Rủ nhau chơi khắp Long Thành. Ba mươi sáu phố rành chẳng sai. Hàng Bồ, Hàng Bạc, Hàng Gai… Bắt đầu từ Hàng Bồ. Đi thôi!!!

Cậu ta chẳng nói năng gì nữa an phận chở tôi đi. Ngồi sau xe đạp ngắm đường phố đúng là thích mà. Tôi cứ thao thao bất tuyệt léo nhéo bên tai cậu ta đủ thứ. Nhưng mà thích của tôi cũng chỉ đến ………. Là chán.

– Thôi về đi!

– … – cậu ta còn chẳng thèm trả lời tôi. Cũng phải, hơi sức đâu mà nói nữa. Cậu ta cứ im im thế mãi mà tính tôi rất ghét kiểu im lặng là vàng.

– Sao thế? Vui mà! – tôi giả ngu hỏi đểu chọc tức hắn tí.

– Chắc vui.

– Nàyyy. Con trai mà hay dỗi thế? – tôi giật vạt áo hắn.

– Nói ít thôi! Đã phải chở cậu lại phải nghe cậu lảm nhảm suốt chiều hôm nay tôi không còn sức mà cãi nhau nữa đâu.

– Con trai gì mà đã mới thế thôi đã… Hay là… Cậu không phải…

Cậu ta phanh xe cái kít làm tôi đập mặt vào lưng cậu ta. Cậu ta quay lại, mặt không cảm xúc:

– Xuống xe đi.

– Hả? Gì cơ – tên này định phản à.

– 17h01′ hết thời hạn trong ngày.

Phải rồi. Nhưng mà sao cái tên này nhẫn tẫm vậy? Còn cách nhà tôi tận gần 500m nữa, xui xẻo. Đành lóc cóc cuốc bộ về thôi. Tên đáng ghét. Đi được chục mét thì bỗng hắn đỗ xe ngay trước mặt tôi.

– Này. Lên xe tôi chở về. – tên này lại âm mưu gì à? Sao thay đổi nhanh thế?

-… – tôi vẫn đi. Có khi hắn có âm mưu gì đó cũng nên.

– Tôi nói thật đấy. Mà cậu không cần thì thôi vậy.

Tôi quay phắt lại nhảy lên xe hắn luôn. Sĩ diện tí thôi chứ tôi cũng đâu có ngu mà không đi.

– Hề hề. Có cần chứ. – Cậu ta bắt đầu đạp xe. Tôi tò mò – Sao hôm nay tốt vậy?

– Tôi lúc nào chả tốt. Đâu có độc ác như cậu. Suốt ngày bày trò hành hạ người khác.

– Cậu nói oan cho tôi quá cơ. Tôi đâu có làm thế bao giờ.

– Chịu cậu luôn rồi. Mà anh trai tôi sắp đi du học. – cậu ta đột nhiên chuyển chủ đề?

– Thế á? Thích thật đấy!

– Cậu không buồn à? – Hoàng Vũ dừng xe quay lại nhìn tôi ngạc nhiên, cũng vừa lúc đến cổng nhà tôi.

– Buồn á? Tôi cũng chẳng biết nữa. – ừ nhỉ? Sao tôi không buồn? Chỉ có chút nuối tiếc thôi, ngưỡng mộ thôi.

– Di! Bạn đến chơi sao không mời vào nhà? – mẹ mới đi đâu về, mở cổng – Vào nhà chơi đi cháu.

– Không cần đâu mẹ. Cậu ấy..

– Vâng ạ. – tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy cậu ta đáp rồi dắt xe vào sân.

Tên này mặt cũng dày thật đấy. Tôi đã muốn đuổi mà không biết ý. Hừ. Mẹ tôi có vẻ quí cậu ta, khen cậu ta suốt. Giả tạo hết sức, cái tên giả nai này. Mẹ tôi còn mời cậu ta ở nhà ăn cơm nhưng mà tôi kiên quyết phản đối. Chắc do mặt chưa đủ dày nên thấy tôi như thế, cậu ta cũng từ chối. May thật! Cậu ta mà gặp thằng Gia Bảo thì bao nhiêu coi như tật xấu của tôi nó tuôn ra bằng hết. Cả bữa tối mẹ tôi cứ thao thao bất tuyệt mãi về cái tên kia.

– Di, mẹ thấy thằng nhóc đó được đấy. Đẹp trai, lễ phép, khéo nói chuyện,…. Mẹ duyệt.

– Con đã nói rồi. Con với cậu ta không có gì hết!!

– Mẹ phân biệt đối xử con với chị Di thế? – thằng Bảo bức xúc.

– Con lo mà học đi. Đừng có thắc mắc nhiều. – nói xong mẹ quay sang tôi – Băng Di, lúc trước mẹ đi xem bói, thầy bảo là con gặp trắc trở trong đường tình duyên, rất khó lấy chồng. Mẹ là mẹ lo lắm. May bây giờ con có cái cậu… cái gì Vũ ý nhỉ?…

– Hoàng Vũ – tôi chán nản đáp.

– Ờ ờ đúng rồi. Hoàng Vũ. Mẹ thấy cậu ta rất được. Con…

– Con còn nhỏ mà! Người khác thì cấm con cái yêu sớm. Sao mẹ kỳ thế?

– Chị nhầm rồi. Mẹ chỉ thiên vị mỗi chị thôi. Em mẹ có thế đâu. – thằng Bảo ghen ăn tức ở.

Hôm nay có cả đống bài tập về nhà. Học xong tôi định đi ngủ nhưng cuối cùng lại “vắt tay lên chán suy ngẫm sự đời”. Nghĩ lại thì cái tên Hoàng Vũ cũng không đến nỗi đáng ghét như tôi tưởng. Cậu ta cũng tốt đấy chứ! Mà sao tự dưng lại nghĩ đến hắn cơ chứ? Mình dạo này bị điên hay sao ý.

Chương 7: Phù thuỷ bị bơ

Sáng nay là chủ nhật nhưng tôi phải đi học thêm nên tôi cũng chẳng được ngủ. Tôi mới nghĩ ra trò hay để hành hạ ai kia. Không hành hạ cậu ta cũng cảm thấy thiếu thiếu, đó đã là thú vui tiêu khiển của tôi trong suốt một tuần qua rồi. Chiều, tôi gọi điện cho Hoàng Vũ:

– Lần này là gì? – tên này cũng thông minh gớm. Chưa nói đã biết tôi định giở trò.

– Hôm nay tôi có hai sự lựa chọn cho cậu. Một là chở tôi như hôm qua, ngắm phố phường cũng vui, mỗi tội hôm nay hơi nắng. Hai là dẫn tôi đi ăn vài món ẩm thực Hà Nội và đương nhiên là cậu trả tiền. Chọn đi.

– Của đi thay người vậy. Cậu đúng là lắm trò mà.

– Thống nhất thế. Sang đón tôi ngay và luôn.

Vui thật. Ăn chùa thì phải tận tâm ăn thật thôi. Tôi bắt cậu ta dẫn tôi đi ăn đủ thứ: nộm bò khô, trà sữa, sữa chua mit, macha, bánh bèo,… Hôm nay ăn nhiều thế không biết có bị làm sao không? Bụng dạ tôi khá tốt chắc không sao đâu. Nhìn mặt hắn xị ra *chắc tiếc tiền dữ lắm* tôi hả hê lắm, chỉ là lấy của người giàu chia cho người nghèo thôi mà. Hắn dám bảo tôi tham ăn chứ! Tôi chỉ là tôn trọng người nấu mà thôi.

Nhìn đồng hồ cũng 4 rưỡi chiều rồi. Cũng nên về thôi. Không lại quá giờ. Chắc gì hôm nay hắn tốt bụng đột xuất như hôm qua.

-Nhìn kìa! Cá kìa, không biết trong hồ có cá biển không nhỉ? – tôi chỉ tay khi hắn chở tôi qua Hồ Tây.


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .